Tin 24h - Tin tức trong ngày

M

Cùng Ngẫm: Sự khác nhau giữa bức thư gửi mẹ của người... tử tù và của CEO




Sự khác biệt giữa hai bức thư, hay nói rõ hơn là hai cuộc đời khiến chúng ta phải suy ngẫm lại về cách giáo dục con cái.

Người xưa vẫn thường nói “sai một ly, đi một dặm”, giáo dục con cái không đúng cách, có thể khiến cuộc đời của con trôi xa và không cách nào quay đầu lại được nữa…




Dưới đây là bức thư của tử tù viết cho mẹ:

Thưa Mẹ!

Con của mẹ ngày mai là phải ra pháp trường rồi. Con cũng không biết tại sao mình lại đi đến bước đường cùng như này, hiện tại con chỉ thấy mọi ký ức như đang trở về và hiển hiện trước mắt con…

Khi con được 3 tuổi, con chạy rất nhanh, vấp phải hòn đá và té ngã. Mẹ đã chạy đến và đỡ con đứng dậy. Mẹ vừa dỗ dành con không khóc vừa mắng hòn đá: “Sao mày lại làm con tao khóc, để mẹ đánh cho hòn đá một trận“. Con đang cố chịu đau để cầm nước mắt, nhưng nghe xong câu nói của mẹ, con đã khóc trong lòng mẹ rất lâu mới chịu nín. Mẹ đã cho con biết rằng, lý do con ngã là do hòn đá, nhưng con lại không hiểu rằng, mẹ chỉ muốn dỗ dành cho con không khóc nữa.

Khi con được 4 tuổi, do con muốn xem tivi nên không muốn ăn cơm tối. Mẹ đã ân cần mang cơm đến và bón cho con ăn. Mẹ đã dạy cho con biết cách tận hưởng cuộc sống, nhưng con lại không hiểu rằng, mẹ sợ con làm vãi cơm làm bẩn quần áo, rồi tự mẹ lại phải đi giặt.


Giáo dục con cái không đúng cách, có thể khiến cuộc đời của con trôi xa và không cách nào quay đầu lại được nữa…

Khi con được 6 tuổi, mẹ đưa con đến trung tâm mua sắm để mua quà giáng sinh, mẹ đã nói với con là chỉ được mua một thứ đồ chơi. Nhưng khi con được mua “người sắt biến hình” con lại muốn mua máy bay. Khi mẹ không đồng ý, con đã nằm xuống đất và khóc cho đến khi mẹ chịu mua cho con mới thôi. Mẹ đã cho con biết dùng chiêu này là con có thể đòi được đồ mà mình yêu thích, nhưng con không biết rằng, mẹ mua cho con, chỉ vì không muốn mất mặt chỗ đông người.

Khi con được 8 tuổi, con muốn tự mình giặt tất, mẹ đã sợ con giặt không sạch, con muốn rửa bát, mẹ đã sợ con làm vỡ, con muốn tự mình xới cơm, mẹ đã sợ con bị bỏng. Mẹ đã cho con thấy, trong cuộc sống này, hóa ra có rất nhiều khó khăn và nguy hiểm mà con không thể đối diện. Nhưng con đã không hiểu rằng, mẹ chỉ không muốn mất công thu dọn và làm các việc do con có thể sơ ý gây ra.

Khi con được 10 tuổi, mẹ đã đăng ký cho con 3 lớp phụ đạo văn hóa, và 2 lớp học năng khiếu. Khi con con cảm thấy mệt mỏi đến mức không chịu nổi, mẹ đã nói: “Nếu con không chịu được khổ thì làm sao thành người tài giỏi được“. Mẹ đã cho con biết rằng, học tập là việc rất cực khổ, nhưng con không hiểu rằng, mẹ chỉ muốn con sẽ có ngày thành đạt để có thể mở mày mở mặt trước mọi người. ​

Khi con được 13 tuổi, con đá bóng, do sơ ý đã làm vỡ của kính của nhà hàng xóm, mẹ đã dùng tiền để bồi thường và dắt con đi xin lỗi họ. Mẹ đã cho con biết rằng, khi gây ra chuyện chỉ cần nói “xin lỗi” là xong, nhưng con đã không biết, mẹ đang oán trách nhà hàng xóm đã đòi mình bồi thường quá nhiều tiền.

Khi con được 15 tuổi, con đòi chơi đàn piano, mẹ đã vay tiền để mua cho con một chiếc đàn. Nhưng chỉ sau một tháng, con đã không còn động đến nó nữa, mẹ đã cho con thấy, hóa ra không có tiền cũng có thể tùy ý sở hữu những đồ mà mình thích. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã phải vất vả làm việc 3 năm mới trả được hết nợ.

Năm 19 tuổi, con chuẩn bị thi vào đại học, mẹ nói rằng, làm luật sư không những có nhiều tiền mà còn có địa vị trong xã hội, và nhất định muốn con học ngành luật. Mẹ đã cho con thấy rằng, chỉ cần con đi theo những gì mẹ sắp đặt là được. Nhưng con không biết rằng, mẹ chỉ muốn thông qua con để thực hiện giấc mơ mà trước đây mẹ đã không làm được.

Năm con 20 tuổi, con muốn thay điện thoại mới, với lý do có thể liên lạc với mẹ thường xuyên hơn. Mẹ đã không cần cân nhắc nhiều và chuyển ngay cho con 10 triệu đồng. Nhưng con chỉ dùng điện thoại để liên lạc với bạn gái, trong vòng 1 năm con chỉ gọi cho mẹ có mấy lần. Mẹ đã cho con thấy rằng, mẹ là một ngân hàng miễn phí mà con có thể lấy bất cứ lúc nào. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã nhiều lần chờ đợi con gọi điện để chúc mừng trong ngày sinh nhật mẹ.

Năm con 24 tuổi, sau khi con tốt nghiệp đại học, mẹ đã dùng tiền để con được vào làm tại đơn vị hành chính sự nghiệp. Mẹ đã cho con thấy, 4 năm đại học chơi bời, khi ra trường vẫn có thể có được một công việc ổn định. Nhưng con đã không biết rằng, vì con mà mẹ đã phải đi cầu cạnh biết bao người.

Năm con 27 tuổi, quan hệ của con với các bạn gái đều không được lâu dài, các cô gái đều nói con là người không có trách nhiệm, vẫn là một cậu bé chưa trưởng thành. Mẹ đã nói rằng, do duyên chưa đến, các cô gái đó đều không xứng với con. Mẹ đã cho con thấy rằng, những cô gái không lấy được con là do họ kém phúc phận. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã vì con mà đi rất nhiều nơi để dò hỏi cho con người ưng ý.

Năm con 32 tuổi, do con đánh bạc thua, và nợ rất nhiều tiền, mẹ đã rất tức giận đến mức sinh bệnh, nhưng cuối cùng thì mẹ cũng trả hết nợ cho con. Mẹ đã cho con thấy, cho dù con có gây ra tội tình gì đi nữa, thì mẹ cũng đều giúp con gánh vác trách nhiệm. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã vì con mà tiêu hết đi khoản tiền mẹ dành dụm cho tuổi già của mình.

Năm con 35 tuổi, khi con biết mẹ đã không còn đồng nào trong người, con đã đi cướp của giết người. Khi con nghe thấy họ tuyên án tử hình, mẹ đã khóc và trách ông trời không công bằng, vất vả cả đời vì con, vậy mà cuối cùng lại ra nông nỗi này. Cuối cùng con đã biết, mẹ đã vì yêu con mà hết lần này đến lần khác cướp đoạt đi cơ hội trưởng thành của con, hết lần này đến lần khác bóp chết đi năng lực sinh tồn của con, lấy đi trách nhiệm đối với cuộc đời của chính con.

Hóa ra cho đến lúc cận kề cái chết, con vẫn chưa trưởng thành. Mẹ đã dùng phương pháp sai lầm và vất vả cả đời vì con cái, để đổi lấy sự đau khổ cho cả 2 thế hệ. Hóa ra giáo dục con cái không có cơ hội để lặp lại lần thứ 2, hóa ra, mẹ đã tự tay đưa con lên đoạn đầu đài… Mẹ hãy bảo trọng! Ngày mai con phải đi rồi. Hy vọng ở một thế giới khác, con có thể học được cách có trách nhiệm với chính mình, tự mình tìm được hạnh phúc cho chính mình…

Dưới đây là bức thư, một CEO viết cho mẹ:

Thưa Mẹ!

Con của mẹ ngày mai sẽ khởi công xây dựng một công xưởng mới. Để con có được thành công như ngày hôm nay, đều là do công dạy dỗ của mẹ. Bỗng nhiên mọi ký ức như đang trở về hiển hiện trước mắt con… ​

Khi con được 3 tuổi, con chạy rất nhanh, vấp phải hòn đá và té ngã. Mẹ đã để con tự đứng dậy và nói: “Lần sau cần phải cẩn thận hơn“. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước hành động của mình.

Khi con được 4 tuổi, do con muốn xem tivi nên không muốn ăn cơm tối. Mẹ đã nói, nếu không ăn thì phải chịu đói cho đến ngày hôm sau, con đã đồng ý, và nghĩ rằng mẹ chỉ nói vậy thôi. Nào ngờ, đến buổi tối con lục tìm đồ ăn… ngay cả một hạt cơm cũng không còn trong nồi. Mẹ đã dạy cho con biết, phải tự chịu trách nhiệm với sự bướng bỉnh của mình.

Khi con được 6 tuổi, mẹ đưa con đến trung tâm mua sắm để mua quà giáng sinh, mẹ đã nói với con chỉ được mua một thứ đồ chơi. Nhưng khi con được mua “người sắt biến hình” con lại muốn mua máy bay. Khi mẹ không đồng ý, con đã nằm xuống đất và khóc, nào ngờ mẹ quay lưng bước đi để mặc con ở đó. Khi đó con chỉ biết đứng dậy, vừa lau nước mắt vừa chạy theo mẹ. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước sự lựa chọn của bản thân.


Hai bức thư, hai cuộc đời khiến chúng ta phải suy ngẫm lại về cách giáo dục con cái.

Khi con được 8 tuổi, con muốn tự mình giặt tất, mẹ đã dạy con làm thế nào để giặt cho sạch, con muốn rửa bát, mẹ đã dạy con phải cẩn thận để bát không bị vỡ, con muốn tự mình xới cơm, mẹ đã dạy con xới cơm cẩn thận để không bị bỏng. Mẹ đã dạy cho con biết phải có trách nhiệm với cuộc sống của mình.

Khi con được 10 tuổi, mẹ thấy các buổi học thêm của con kín mít, mẹ nói rằng: “Đến lớp hãy cố gắng học, khi nghỉ hãy chơi cho thỏa thích, nếu còn thời gian thì đọc thêm sách vở, thì con sẽ không sợ thua kém ai cả“. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước sở thích của mình.

Khi con được 13 tuổi, con đá bóng, do sơ ý đã làm vỡ của kính của nhà hàng xóm. Mẹ đã đưa con đến cửa hàng để mua kính, sơn và đinh, sau đó mẹ đã bảo con giúp mẹ cùng lắp lại cửa kính cho họ. Sau đó còn trừ tiền tiêu vặt của con vào tháng sau. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước những sai lầm của bản thân.

Khi con được 15 tuổi, con đòi chơi đàn piano, mẹ đã mua cho con kèn ácmônica. Mẹ nói với con rằng: “Thổi được kèn ácmônica đi đã rồi hãy nói đến chuyện mua đàn piano“. Con đã thổi kèn ácmônica cho đến bây giờ, còn nguyện vọng muốn chơi đàn piano, con đã quên từ lúc nào không biết. Mẹ đã dạy cho con biết phải kiên trì và có trách nhiệm với chính kiến của mình. Năm con 19 tuổi, con chuẩn bị thi vào đại học, mẹ đã giúp cùng con phân tích những chuyên nghành mà con yêu thích, và để cho con tự quyết định chuyên nghành mà mình muốn theo đuổi. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm cho tương lai của bản thân.

Năm con 20 tuổi, con muốn thay điện thoại mới, mẹ nói rằng điện thoại cũ chưa hỏng thì không được đổi. Nếu như con nhất định muốn đổi thì tự đi làm ngoài giờ học lấy tiền mà tự mua. Khi con kiếm đủ tiền để mua điện thoại mới nhờ đi dạy thêm, cái cảm giác vui sướng khi thành công đó vượt xa hơn hẳn giá trị của một chiếc điện thoại mới.​

Năm con 24 tuổi, sau khi con tốt nghiệp đại học con đã muốn tự gây dựng sự nghiệp. Mẹ đã khuyên con không nên nóng vội, mà hãy bắt đầu làm những việc mà con yêu thích, khi có kinh nghiệm rồi hãy tính. Hai năm sau, con quyết định mở công ty, mẹ nói, nếu như con có thể chấp nhận một kết quả tồi tệ nhất, thì hãy mạnh dạn và đặt tâm vào mà làm. Mẹ đã cho con vay 300 triệu đồng, và yêu cầu con 4 năm sau phải trả. Con đã vỗ ngực và nói, con không những trả tiền cho mẹ, mà còn tặng mẹ một căn hộ nữa. Mẹ đã dạy con biết có trách nhiệm với sự nghiệp của chính mình.

Năm con 27 tuổi, con đã đưa một cô gái thông minh và xinh đẹp về nhà, đó là lần đầu tiên mẹ khen ngợi con trước mặt cô ấy. Mẹ còn nói, chuyện vợ chồng là tự con quyết định, chỉ cần chúng con thành tâm thành ý thì mẹ đã rất hạnh phúc rồi. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự có trách nhiệm với hạnh phúc của bản thân.

Năm con 32 tuổi, con đã đưa chìa khóa của một căn hộ mà con mua để tặng mẹ, khi tay mẹ cầm chìa khóa và lập tức quay lưng ra sau. Nhìn thấy đôi vai mẹ khẽ rung rung, con biết rằng mắt mẹ đang nhòa đi vì hạnh phúc. Mẹ đã dạy cho còn biết phải có trách nhiệm với lời hứa củamình.

Năm con 35 tuổi, công ty của con không ngừng mở rộng, và phải xây dựng nhà máy mới, những người thường trách cứ mẹ nhẫn tâm, nay đã không còn gì để nói. Con vẫn thường dạy cho con của con biết phải có trách nhiệm với bản thân mình, giống như mẹ đã từng dạy con khi xưa. Con hy vọng rằng chúng sẽ làm được những điều còn to lớn hơn nữa.

Con yêu của mẹ!

Nguồn phunu

Đời này tôi không đền đáp nổi Ân tình của bố chồng

Khi tôi thú nhận mình "đã lỡ", ông rất buồn nhưng cứ an ủi tôi, còn đứa nhỏ, nó là con của tôi thì cũng là cháu của ông.

Khi tôi đang ở viện, chờ làm thủ tục Kovac thì bố chồng đến tận nơi kéo về. Ông bảo tôi nhất quyết phải giữ lại đứa trẻ.

Nó là niềm hy vọng của cả nhà, nên tôi không được phép làm điều thất đức này. Nghe giọng nói run rẩy, nghẹn ngào của người đàn ông đã gần 70 tuổi, tôi chỉ còn biết khóc. Trong lòng tôi cứ nhủ thầm ‘Bố ơi, bao giờ con mới trả hết ơn nghĩa của bố đây?’.

Số phận tôi không may mắn, liên tục mất đi những người thân yêu. Năm 8 tuổi, tôi mồ côi bố, hai mẹ con phải ra túp lều chăn vịt ngoài đồng sinh sống. Đến năm 12 tuổi, mẹ tôi lại mất trong đêm mưa bão, khi bà lên cơn động kinh nằm úp mặt xuống vũng nước không ai biết.

Bơ vơ không cha mẹ, tôi chỉ dựa vào đàn vịt mà sống. Đúng lúc ấy có một gia đình mới chuyển về bán tạp hóa ở đầu làng, cả nhà họ có 5 người: Bố, mẹ, 2 con gái và 1 cậu con trai.

Một lần, khi tôi mang trứng vịt ra bán, hai bác hỏi về hoàn cảnh của tôi thì mấy người làng kể lại sự việc. Mấy ngày sau, tự nhiên hai vợ chồng người bán tạp hóa đến tìm tôi, họ nói nếu muốn tôi có thể đến ở cùng, phụ giúp việc bán hàng và quan trọng nhất là sẽ giúp tôi tiếp tục đi học.

bo-chong-tuyet-voi-blogtamsuvn 1


Ân tình của bố chồng đời này tôi không đền đáp nổi

Từ ngày về với gia đình hai bác, tôi như sống lại quãng thời gian hạnh phúc trước đây, khi còn có cả cha lẫn mẹ. Vốn là đứa trẻ chịu khổ đến mức chai sạn nhưng nhờ có sự gần gũi của cả nhà mà tôi đã thay đổi hẳn, hay cười nói hơn, không còn lầm lì như trước nữa. Các anh chị em trong nhà cũng thực lòng quý mến tôi, chẳng ai coi tôi giống như người giúp việc cả.

Nhờ sự giúp đỡ của họ, tôi đã học hết cao đẳng và tìm được việc làm khá tốt trong khu công nghiệp gần nhà. Chị lớn và chị hai đi lấy chồng, chỉ còn anh trai út, tên là Huy.

Gia đình hai bác ai cũng đẹp, trừ mỗi Huy. Lưng anh hơi gù và yếu ớt vô cùng. Dù học công nghệ thông tin nhưng anh chỉ nhận việc làm thêm ở nhà hay sửa chữa máy cho bà con quanh vùng chứ không làm được ở công ty lớn. Thương anh, nên tôi luôn tìm cách giúp đỡ những việc sinh hoạt thường ngày. Và anh đã có tình cảm với tôi lúc nào không biết.

Khi Huy tỏ tình, tôi đã hết sức bất ngờ, trước nay tôi vẫn chỉ coi anh như anh trai mà thôi. Và hơn nữa, tôi đã có tình yêu của mình, đó là một chàng trai làm cùng công ty, anh ấy khá đẹp trai và nhiều tài lẻ. Biết chuyện, Huy buồn lắm song vẫn không quên bảo tôi cứ chọn ai trái tim mách bảo, còn mình sẽ luôn chúc tôi hạnh phúc.

Không biết có phải do buồn vì thất tình hay không mà sau đó Huy bị ốm rất nặng. Tôi quyết định sẽ về bên Huy. Hai bác đã ngăn cản, nói tôi không cần phải đền ơn cho gia đình mình bằng hạnh phúc cả đời. Nhưng khi thấy tôi kiên quyết, họ cũng thuận theo. Và đám cưới diễn ra sau đó ít lâu.

Sau ngày cưới, sức khỏe của Huy tương đối ổn định nhưng vẫn phải nằm liệt giường. Chuyện sinh hoạt thường ngày còn khó khăn nên chẳng nói gì đến chuyện ‘vợ chồng’. Cho đến 6 năm sau, khi đã 28 tuổi, tôi vẫn chưa một lần hưởng trọn vẹn hạnh phúc của người phụ nữ. Lúc này, cả nhà chỉ còn lại bố chồng, chồng và tôi, mẹ chồng đã mất 2 năm trước, chị gái lớn đi nước ngoài cùng chồng, chị thứ hai vào Nam làm việc.

Biết tôi buồn vì chưa có con cái, bố chồng gợi ý hai vợ chồng đi thụ tinh nhân tạo, chuyện tiền bạc không phải lo. Tôi nghe thế đã rất mừng, đã định ngày vào viện Từ Dũ trong Nam thì đột nhiên một việc ngoài kế hoạch đã xảy ra.

Tình cờ trên đường đi lấy hàng – từ ngày lấy chồng tôi ở nhà bán hàng chứ không đi làm công ty nữa – tôi gặp lại Hoàn, người yêu cũ. Anh rủ tôi đi ăn và sau bữa có chút men say, chúng tôi đã vào nhà nghỉ với nhau.

Tôi thật sự bị anh cuốn hút và cũng bởi bản năng đã khiến tôi đi lệch đường, không làm chủ được bản thân. Sau hôm đó, chúng tôi còn gặp nhau nhiều lần nữa cho đến lúc tôi phát hiện ra mình có bầu thì anh mất hút.

Cái bụng ngày một to lên của tôi và những biểu hiện thai nghén không giấu nổi con mắt của bà con cùng làng. Họ đồn thổi về bố đứa con trong bụng tôi rất ác ý.

Lúc này, tôi đành thú thực với bố chồng, nói mình đã lỡ. Ông rất buồn nhưng cứ an ủi tôi cố gắng vượt qua ‘miệng lưỡi thiên hạ’, còn đứa nhỏ, nó là con của tôi thì cũng là con của Huy và là cháu của ông, chẳng sao hết.

Một lần, khi bố chồng chở tôi đi chợ, tôi tận tai nghe thấy người ta dè bỉu ông, nói rất khó nghe về chuyện bố không biết dạy con, còn ông chỉ lảng đi như không hay biết. Thương bố quá, tôi quyết định đi bỏ cái thai oan nghiệt để ông đỡ bị chửi bới vô lý thế này. Nhưng chẳng ngờ, khi biết chuyện, bố đã đến tận nơi cản tôi lại.

Người ta nói tôi không may mắn nhưng tôi chắc chắn không phải vậy. Vì nếu thế, thì tôi đã chẳng được sống trong gia đình này và là con cái của một người bố tốt đến nhường ấy.

NguồnTheo Đất Việt

Bất lực khi nhìn con trên clip s e x

Tôi đã chết lặng, không tin vào mắt mình trước những hình ảnh trong đoạn clip mà tôi xem được trên một diễn đàn về vi tính. Đó là hình ảnh đứa con gái bé bỏng mới 16 tuổi đầu như người đàn bà đầy kinh nghiệm đang mãn nguyện trao thân cho một cậu trai lạ mà con gọi là “chồng” – anh Đoàn Ngọc Du, Q.1, TP.HCM tâm sự.



Anh Du kể: “Tôi làm về kĩ thuật nên cũng thường xuyên làm việc ở nhà. Tôi chỉ biết chuyện khi anh bạn thân gửi cho một đường link của diễn đàn về công nghệ với lời nhắn: Ông vào mà xem có phải con gái nhà ông không, rồi xử lý đi? Mở đường link bạn gửi, tôi như bị kéo tụt về nơi tăm tối nhất của cuộc đời. Clip đó được đưa lên khoảng 1 giờ trước.

Tôi đã chết lặng, không tin vào mắt mình trước những hình ảnh trong đoạn clip  mà tôi xem được. Đó là hình ảnh đứa con gái bé bỏng mới 16 tuổi đầu như người đàn bà đầy kinh nghiệm đang mãn nguyện trao thân cho một cậu trai lạ mà con gọi là “chồng”.

Tôi không biết con bé đã làm chuyện này bao lần khi mà đến giờ clip con không mảnh vải che thân, quay cuồng bên bạn trai lan nhanh như virút trên Internet.

Những dòng rủa xả của cư dân mạng, những lời nói tục tĩu, những nhận xét khiếm nhã về những nơi đáng lẽ con phải giữ kín như vàng như từng mũi dao cứa thêm vào lòng tôi.

Bất lực khi nhìn con trên clip s-e-x
Tôi không biết con bé đã làm chuyện này bao lần khi mà đến giờ clip con
không mảnh vải che thân, quay cuồng bên bạn trai lan nhanh như virút trên Internet.

Tôi đã vật vã với suy nghĩ: mình có phải là người cha tốt, yêu con, quan tâm con không khi mà ngay lúc con vẫn còn trong vòng tay mình nó đã làm ra những chuyện tày trời như thế, còn tôi không biết gì.

Con tôi vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, cháu học giỏi, chăm chỉ, 10 năm cháu đều đặn ngày học ở trường tối đi học thêm ở trung tâm. Cháu có người yêu từ bao giờ, làm thế này từ bao giờ, ở đâu tại sao tôi không biết. Biết bao câu hỏi được đặt ra, nhưng một câu trả lời tôi cũng không có được.

Tức tốc gọi con gái về, con bé thản nhiên như không có chuyện gì. Tôi nổi giận, chưa kịp hỏi câu nào đã cho một bạt tai rồi lôi sềnh sệch nó vào chỉ cho nó clip trên máy tính: Ai dạy mày làm việc này? Tao muốn chém mày một nhát cho chết luôn!…

Lúc này con bé mới hoảng hốt nhìn bố: Bố ơi…lên mạng rồi, con làm thế nào bây giờ, rồi khóc.

Tôi mất hết bình tĩnh chỉ muốn nổi điên nên lôi con ra đánh cho một trận, cũng may vợ tôi về kịp. Vợ tôi bảo, tro trấu thì con nó cũng bôi lên mặt mình rồi, anh đừng đánh con… lỗi của mình, mình không biết dạy con.

Nghe vợ, tôi cũng tỉnh phần nào, hai vợ chồng bàn bạc bảo nhau: chồng thì gọi điện cho bạn bè nhờ cậy xem có ai quen biết để hạ clip của con xuống trước khi nó lan truyền khắp nơi trên mạng. Còn vợ thì nói chuyện với con xem chuyện gì đã xảy ra.

Ban đầu con bé không chịu nói, nhưng mẹ gặng mãi nó cũng kể. Nó yêu bạn cùng lớp học thêm, hai đứa hay rủ nhau đi học và quan hệ với nhau vài lần rồi. Con bé kể:  Clip này, anh ấy bảo chỉ quay để xem thôi, xem xong mình cất đi là không sao nên con đồng ý cho anh ấy quay để xem và làm kỷ niệm.

Nghe con nói xong cơn điên của tôi lại nổi lên. Giận con, hận thằng hại đời con mình, tôi lùng sục bắt con gái dẫn tới nhà thằng trời đánh ấy. Nhưng con bé khóc. Bố ơi bố đừng bắt anh ấy đi tù, con yêu anh ấy. Bố ơi, con sai rồi, đây là lỗi của con, con không như thế nữa đâu bố ơi.

Chẳng còn biết nói gì tôi nhìn con bất lực!

Chuyên gia tâm lý Nguyễn An Chất – Giám đốc TT tư vấn tâm lý An Việt Sơn: Người làm cha, làm mẹ không ai muốn con mình, đặc biệt là con gái yêu đương sớm chứ chưa nói đến có quan hệ tình dục (QHTD) ở tuổi vị thành niên.

Tuy nhiên, trong thời đại bùng nổ thông tin, khi mà trẻ tiếp xúc quá sớm, quá nhanh với  phim ảnh phương Tây, những thông tin các loại về s-e-x thì việc cấm trẻ QHTD là điều rất khó.

Thực tế phần đông bạn trẻ ngày nay không còn coi chuyện QHTD trước hôn nhân là điều ghê gớm, là vi phạm đạo đức. Sự thiếu hiểu biết, hiểu biết lệch lạc về tình dục dẫn đến nhiều hành động sai trái.

Người lớn ai cũng hiểu rất rõ về những nguy cơ có thể xảy ra khi trẻ QHTD sớm, nhưng tâm lý chung của hầu hết các bậc cha mẹ không muốn con cái tiếp cận, tìm hiểu nhiều về vấn đề rất nhạy cảm là giới tính và tình dục, nên ít phụ huynh chịu giải thích cặn kẽ điều này với con, mà chỉ cấm đoán, thậm chí mắng chửi khi con hỏi về s-e-x.

Khi phát hiện ra con lỡ QHTD, thậm chí phát hiện cả clip s-e-x của con bố mẹ nên cố kìm chế sự nóng giận. Sự nóng giận của cha mẹ không thay đổi được thực tế, thậm chí nó có thể làm mọi việc xấu hơn. Cha mẹ cần bình tĩnh để nhận thấy rằng mình cũng có lỗi để có thái độ xử sự đúng.

Cha mẹ cần cho trẻ thấy mình là người bạn, người giúp con thoát khỏi tình trạng khó xử, giúp con có những quyết định đúng đắn trước sai lầm đã mắc phải.

Nguồn mẹ Yêu Con

Sự thật thú vị về S e x

Link bài viết : Sự thật thú vị về Sex

Xin lỗi anh, chồng có thể bỏ nhưng bố mẹ chỉ có một

Mình tủi thân và thương bố mẹ vô cùng. Lòng mình quyết tâm rồi nhưng tim sao vẫn đau thế này..

Bài viết “‘Hầu hết phụ nữ đều ghét về quê chồng ăn Tết‘” của bạn gãi đúng chỗ ngứa của mình. Đang giờ làm việc, mình cũng phải thu xếp ngồi viết đôi lời tâm sự đây.

Năm nay mình quyết rồi, dù trời sập đi chăng nữa, mình vẫn về nhà mẹ đẻ ăn Tết. Mình chẳng lý do lý trấu gì lòe chồng hết. Mình nói thẳng là mình không muốn làm người con bất hiếu, mình muốn sum họp với gia đình mình.

Không nhắc tới thì thôi, đụng đến chuyện này là mình lại trào nước mắt và cảm giác uất nghẹn lắm. Mọi người biết không, mình về nhà chồng đến nay ngót nghét 7 năm mà chưa 1 lần cùng bố mẹ đón Tết.

Chồng mình quê Thái Bình, mình ở Vinh. Nhà chồng mình còn cổ hủ, phong kiến nên bó buộc nhiều thứ lắm. Bố mẹ chồng yêu cầu vợ chồng mình và cháu phải về quê ăn Tết, ăn xong hóa vàng và giỗ cụ nội vào mùng 5 Tết rồi muốn đi đâu thì đi.

danong1-4baf1

Nhưng năm nay thì khác. Tháng 6 vừa rồi, bố mình phát hiện bị ung thư vòm họng. Nửa năm chạy chữa thì cũng hòm hòm. Nhưng bệnh này thì mọi người biết đấy, chỉ kéo dài được thêm 1 vài năm.

Thế là năm nào cũng như năm nào, đến chiều mùng 5, muộn thì sáng mùng 6 mình mới lật đật về quê ngoại 1, 2 ngày với bố mẹ đẻ. Có khi còn chẳng được về vì có năm mùng 6 Tết đã phải đi làm rồi.

Mình tủi thân và thương bố mẹ vô cùng. Giao thừa gọi điện về, nghe giọng bố mẹ nói, lúc nào mình cũng khóc. Từ ngày lấy chồng, Tết nào mình cũng thấy như ngày tận thế. Ngày xuân đoàn viên, gia đình sum họp ấm áp của bao người, nhưng đối với mình và bố mẹ mình, đó là ngày cô độc, buồn tủi nhất.

Mình hối hận nhiều lắm. Bố mẹ mình già rồi, lại có mỗi mình là con độc nhất. Ngày xưa ông bà đã tỏ ý muốn mình về Vinh làm việc rồi lấy chồng ở đó cho gần cha mẹ, nhưng mình nhất nhất không nghe. Lúc đó, mình tham vọng tiến thân ở Hà Nội và cũng trót yêu chồng mình rồi nên bất hiếu.

Mình không ngờ gia đình chồng và chồng lại gia trưởng cực độ như thế. Chỉ cần mình mở miệng xin về quê ngoại ngày Tết, điệp khúc “Thuyền theo lái, gái theo chồng” sẽ được chồng và mẹ chồng nhắc lại cho nhớ.

Có 1 năm, mình cố nài nỉ mẹ chồng thì bà nổi xung, dằn dỗi. Bố chồng còn gọi điện hẳn cho thông gia, trình bày rõ quan điểm “Dâu con nhà tôi phải ăn Tết quê chồng. Ông bà thông cảm. Tôi sẽ bảo cháu sắp xếp dịp khác về thăm ông bà”.

Từ đó, mình chẳng bao giờ xin xỏ chồng và bố mẹ chồng về quê ăn Tết đằng ngoại nữa. Mình không muốn ầm ĩ cửa nhà, cũng không muốn bố mẹ đẻ bị thông gia gọi điện “mát mẻ”. Mình thà nhẫn nhịn, khi rảnh thì thu xếp về thăm bố mẹ còn hơn.

Nhưng năm nay thì khác. Tháng 6 vừa rồi, bố mình phát hiện bị ung thư vòm họng. Nửa năm chạy chữa cũng hòm hòm. Nhưng bệnh này thì mọi người biết đấy, chỉ kéo dài được thêm 1 vài năm. Vì thế, năm nay mình muốn ở quê ngoại để gần gũi, chăm sóc bố.

Mình đã bàn với chồng chuyện này và cũng gọi điện xin phép mẹ chồng. Mình nghĩ, nhà chồng khó tính, gia trưởng đến đâu cũng phải có tình người. Trong hoàn cảnh éo le của mình, bố mẹ chắc cũng sẽ thông cảm. Nhưng tất cả những gì mình nghĩ đều trật lất. Cả chồng và bố mẹ chồng đang làm ầm ĩ, xơi xơi mắng chửi mình.

Nguyên văn những gì chồng mình nói “Cô làm sao thế. Cả năm rồi bố trị bệnh trên đây, cô ở gần chăm sóc còn chưa đủ sao mà mấy ngày Tết còn đòi mò về. Cô là loại vợ, loại dâu con kiểu gì thế. Cô định bôi tro trát chấu vào mặt tôi và bố mẹ à. Làm gì có chuyện con gái đi lấy chồng còn dám về nhà mẹ đẻ ăn Tết. Tôi cấm”.

Bố mẹ chồng cũng đã gọi điện lên, không tiếc lời xỉ vả mình láo toét, đầu toàn đất không biết suy nghĩ, không biết đối nhân xử thế. Lí lẽ của ông bà là “Ngày thường về nhà ngoại không cấm, thiếu gì ngày…”.

Chẳng hiểu ông bà không hiểu thật hay cố tình không hiểu. Ngày Tết là ngày đoàn viên, ông bà mong con cái đoàn tụ thì bố mẹ mình cũng vậy. Hơn nữa, ông bà nội con đàn cháu đống, thiếu 1 đứa chết ai, bố mẹ mình thì chỉ có mình là con độc nhất.

9f86a4561c0301b05134baa69e8621c61

Bố mẹ chồng lại chơi bài cũ, gọi về “xin phép” thông gia cho con gái ăn Tết nhà chồng. Bố mẹ mình thương con, sợ con gặp rắc rối, gọi điện lên khuyên nhủ cứ ăn Tết nhà chồng rồi về thăm bố mẹ sau cũng được. Nhưng mình đã quyết tâm rồi, mình sẽ không thỏa hiệp đâu. Trước đây mình chỉ cho rằng chồng và gia đình chồng gia trưởng, cổ hủ song giờ mới thấy rằng họ độc ác nữa.

Hôm qua, chồng đập lá đơn li hôn xuống bàn nói mình muốn về quê ngoại ăn Tết thì ký đơn đi rồi hãy về. Mình cũng chẳng sợ, ký đơn rồi đi thẳng vào phòng.

Chồng mình tức tối lắm, mặt anh tái mét đi, sau đó anh la hét, chửi bới. Bữa sáng nay, anh ấy chỉ tay vào mặt mình “Cô giỏi. Tôi cho cô cơ hội cuối cùng để quay đầu. Nếu không, lát nữa tôi sẽ đi nộp đơn”.

Mình chỉ nói duy nhất 1 câu với anh “Em đã quyết rồi. 7 năm nay em đã là đứa con bất hiếu. Bố em sắp mất, cơ hội để em sửa sai không nhiều. Chồng có thể bỏ nhưng bố mẹ thì chỉ có 1″.

Lòng mình quyết tâm rồi nhưng tim sao vẫn đau thế này.

Nguồn blogtamsu

Cô gái từ bỏ chàng trai vì quá nghèo và cái kết không tưởng sau 10 năm gặp lại

Đôi khi những toan tính trong tình yêu lại khiến chúng ta trở thành người thua cuộc. Thừa nhận một điều rằng tình yêu cũng cần có vật chất nhưng đừng để vật chất đó biến chúng ta trở thành người tầm thường và thực dụng.


Trong cuộc sống ai cũng có một mảnh ghép phù hợp với mình, nhiều cô gái mong muốn rằng người yêu họ là một thanh niên lịch lãm, đẹp trai trong khi có người chỉ đơn giản muốn chồng tương là một người yêu cô ấy hết lòng. Nhưng đối với cô gái dưới câu chuyện này lại có một sự lựa chọn hoàn toàn khác. Điều ấy đã đẩy cô vào sự tiếc nuối, hối hận hay là một toan tính vụ lợi khác ghê gớm hơn???

Câu chuyện của hai người họ bắt đầu từ một tình yêu đơn phương có khoảng cách, không phải khoảng cách về địa lý mà là một khoảng trống vô hình về vật chất. Trong khi cô gái là con của một gia đình giàu có thì anh chàng chỉ là một thanh niên nghèo khó.

Anh chàng say mê vẻ đẹp của cô gái và quyết định bày tỏ tình cảm của mình. Đáp lại sự mong chờ của anh là thái độ khinh khỉnh của cô. “Mức lương hàng tháng của anh chỉ bằng chi phí sinh hoạt hàng ngày của tôi. Anh mơ khi nghĩ rằng tôi đồng ý yêu anh? Chả hiểu điều gì khiến anh hành động như thế này? Tôi không bao giờ yêu anh đâu. Anh hãy đi tìm một cô gái có cùng hoàn cảnh và cuộc sống như anh nhé!”. Cô gái nói rồi bỏ đi để lại chàng trai đứng đó một mình.

Từng câu nói của cô gái như cứa vào trái tim đang bị tổn thương của chàng trai. Anh đã nhớ từng lời, từng lời trong thái độ gằn gọc và coi thường của cô.

Thời gian qua đi, thấm thoát cũng đã 10 năm, dường như ông trời đã sắp đặt một tình huống để họ gặp lại. Trong trung tâm thương mại đông người, cô gái nhanh chóng có thể nhận ra chàng trai năm xưa từng bị mình làm cho bẽ mặt vì muốn trèo cao. “Này , thế nào rồi anh? Chồng tôi bây giờ là một người tài giỏi, mỗi tháng anh ấy có thể kiếm 15.700USD, anh có thể vượt qua mức lương đó chứ?”, cô nói và cười nhếch mép.

Người đàn ông nghe xong câu nói của người phụ nữ anh từng yêu tha thiết, bất giác anh cảm thấy đau đớn, thất vọng vì đã không ngừng nhớ về cô trong suốt 10 năm qua. Anh không nói gì và bình thản nhìn cô.

Bỗng nhiên, anh chồng cô gái tiến đến bên cạnh, nhìn người đàn ông đứng đó vui mừng nói: “Chào anh! Chúc anh một buổi chiều tốt lành! Tôi thấy hình như anh quen vợ tôi?”. “Vâng! Cảm ơn anh. Anh cũng vậy nhé! Tôi có quen chị nhà anh”, người đàn ông mỉm cười nói.

Anh chồng quay sang cô gái, “Em yêu, anh muốn giới thiệu với em đây là sếp của anh, anh ấy đang làm chủ dự án 1 tỷ đô mà anh đang làm việc”. Người phụ nữ sửng sốt trước những điều cô đang nghe và không nói được câu gì.

“Anh Carter, tôi có chút chuyện phải đi. Xin lỗi anh chị. Rất vui khi được gặp hai người vào hôm nay”. Đôi vợ chồng đứng đó yên lặng nhìn theo những bước chân của người đàn ông thành đạt cho đến khi anh đi khuất.

Lấy bình tĩnh trở lại, người phụ nữ nghi ngờ hỏi lại chồng: “Đó là sếp của anh?”. “Đúng vậy! Anh ấy là một người đàn ông rất khiêm tốn nhưng anh ấy từng có một câu chuyện tình yêu buồn. Anh ấy từng yêu một cô gái nhưng cô ấy không chấp nhận vì anh quá nghèo. Anh đã làm việc chăm chỉ, vượt lên cái nghèo và thực sự thành công. Bây giờ, anh ấy là một triệu phú có thể kiếm được hàng triệu, hàng triệu đô la mỗi tháng. Nhưng anh ấy vẫn chưa lập gia đình vì chưa quên được cô gái đó”.

“Cô gái đó sẽ là một người may mắn nếu cô đồng ý yêu và cưới anh ấy”, anh chồng nói. Tai người phụ nữ như ù đi, cô không nói được câu nào nữa.

Nguồn: http://www.webtretho.com/forum/f4003/co-gai-tu-bo-chang-trai-vi-qua-ngheo-va-cai-ket-khong-tuong-sau-10-nam-gap-lai-2102467

Chồng ơi! Bồ rủ anh đi nhà nghỉ này, có đi không để trả lời

"Chồng ơi có bồ nhắn tin hẹn đi nhà nghỉ này, có đi không để còn trả lời nào". Chồng lon ton chạy vào mặt cắt không ra máu: "Em nói vớ vẩn gì vậy? Bồ nào, hẹn đi đâu. Anh làm gì có con bồ nào?"....
Hôm nay vô tình đọc được bài báo Bà xã ơi! Người yêu cũ của em gọi này  khiến tôi lại nhớ đến câu chuyên của mình. Tôi thấy nhân vật nữ trong câu chuyện đó là người phụ nữ hạnh phúc vì tôi cảm nhận được chồng bạn rất yêu vợ dù ghen nhưng vẫn tôn trọng quyền riêng tư của vợ, không ích kỷ với vợ vì cho cô ấy đi gặp người cũ.

Còn câu chuyện của tôi lại oái ăm hơn, cô nhân viên mới của chồng không phải hẹn gặp nói chuyện hay hỏi công việc mà là hẹn đi… nhà nghỉ.
Chồng tôi là người đàn anh bảnh trai, ga lặng và làm việc khá nhiệt tình. Chúng tôi yêu nhau nhân đợt công ty bố tôi tổ chức tiệc và mời các đối tác đến dự trong số đó có anh. Tôi khá chú ý đến anh vì còn ít tuổi mà đã lập được công ty gỗ cho riêng mình.
Anh cũng đến chúc rượu và làm quen với tôi, ngày đó tôi là trợ lý làm việc trong công ty của bố. Sau dịp đó anh mời tôi đi ăn rồi tán tỉnh. Sau một thời gian chúng tôi yêu nhau và kết hôn trong niềm vui hân hoan chúc phúc của mọi người.

chong-bo-goi-blogtamsuvn

Chúng tôi sống với nhau khá hạnh phúc, đến nay cũng đã được hơn 3 năm. Con trai chúng tôi đã biết đi, nó rất đáng yêu và thông minh. Chồng tôi đẹp trai lại có chút tiền nên tôi biết anh có rất nhiều cô gái vây quanh, đàn ông vây quanh tôi cũng không ít vì tôi cũng thuộc dạng tiểu thư xinh đẹp chứ không kém cạnh gì chồng. Nhưng có lẽ cả hai đều ý thức được gia đình có ý nghĩa như thế nào.
Lấy nhau về, tôi vẫn làm cho công ty của bố, nhiều lần chồng bảo tôi về giúp đỡ anh nhưng tính tôi ngại vợ chồng va chạm nên từ chối. Chồng cũng ngoan sáng đưa vợ đi làm chiều đón vợ về, hôm nào chồng bảo tối phải đi tiếp khách thì tôi đi ô tô riêng. Nhìn chúng tôi hạnh phúc bên nhau khiến bạn bè phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Tôi xin quay lại câu chuyện cô nhân viên nhắn tin gạ gẫm chồng. Cách đây vài tháng, chồng bảo là bên anh mới tuyển thêm người. Tôi còn đùa:
– Chắc toàn chân dài nhỉ?
Anh cười:
– Dài ngắn gì anh đâu quan tâm cứ làm được việc là được.
Tôi nguýt chồng với vẻ không tin tưởng rồi cười. Hôm trước lúc chồng đang vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân, tôi với Bi ôm Ipad chơi. Bỗng có tin nhắn gửi đến trong zalo của chồng với cái tên chồng lưu là Hương.nhân viên. Tôi nghĩ bụng chắc là cô nhân viên mới. Để xem cô ta nhắn gì, tôi đưa con trai điện thoại để chơi còn tôi ôm Ipad đọc tin nhắn với tâm thế hồi hộp.
– Chào sếp, sếp đang làm gì đấy ạ?
Tôi đóng vai chồng nhắn tin lại:
– Ừ anh đang xem ti vi.
– Với ai ạ?
– Một mình, còn em? Em nhắn tin cho anh có việc gì không?
– Em cũng đang nằm xem ti vi một mình, thế vợ con anh đâu. Em thấy nhớ anh nên nhắn tin không được à.
Tôi hơi nghi ngờ, nhắn tin để thử.
– Nhớ anh ư? Ừ vợ con anh đi về bên ngoại vài hôm.
– Em nhớ anh thật mà, vừa đến công ty em đã rất để ý đến anh rồi.
Vậy à! Anh có sức hút vậy sao.
– Dĩ nhiên rồi, em mê anh từ lần đầu gặp nhưng giờ mới dám thổ lộ.
Tôi thở phào, hẳn là giờ mới thổ lộ, chắc mối quan hệ này chưa có từ trước.
– Vậy à, nhưng anh đã có gia đình.
– Anh không thích em à? Có gia đình thì sao chứ, em yêu anh nên em mặc kệ. Em ở mình buồn quá, anh qua với em đi.
– Qua đâu?
– Qua chỗ em ở hoặc nếu anh muốn mình có thể đi nơi khác?
– Nơi khác? Ý em là??
– Biết rồi còn hỏi, em thực sự rất yêu anh. Anh đến đi em thấy cô đơn lắm.
– Ừ vợ con đi vắng anh cũng thấy trống trải cô đơn, hay em đến khách sạn X ở ngoại thành đi, lát anh đến.
– Sao anh không đón em, mà sao hẹn xa vậy anh?
– Ừ ở xa mới không ai biết, anh đón em lỡ ai thấy được lại không hay. Em chịu khó đi tắc xi đến đó, tý lên anh thanh toán cho em sau.
– Vâng! Anh nhớ đi luôn nhé, em chờ anh.
– Ok cưng!
Haha tôi cho cô ta leo cây cho biết mặt đồ con gái gạ gẫm chồng người khác không biết xấu hổ, lúc này tôi mới bảo:
– Chồng ơi, bồ của anh hẹn anh đi nhà nghỉ này vào mà trả lời.
Chồng cong đít chạy vào, lo lắng
– Em nói vớ vẩn gì vậy? bồ nào, hẹn đi đâu. Anh làm gì có con bồ nào?
Nhìn mặt chồng em vừa buồn cười vừa tức, em giả vờ ôm khư khư cái ipad rồi khóc:
– Anh còn bảo không có gì ư? Sao để đến mức nửa đêm nó hẹn đi nhà nghỉ thế này. Anh giải thích đi.
– Ai hẹn, em nói rõ đi.
– Cô Hương nhân viên mới của anh chứ ai.
– Trời ạ! Anh thề với em, Hương hay Hoa gì đó anh chưa bao giờ qua lại hay có tình ý gì. Đưa Ipad đây anh xem nào.
– Xem gì mà xem, nó hẹn anh ở khách sạn X anh đi đi.
– Em điên à! Anh không có gì thật mà. Một bà vợ còn chăm chưa nổi thì sức đâu mà chăm nhân tình.

ong-xa-oi-bo-goi-blogtamsuvn

Nhìn chồng rối rít xin lỗi ỉ ôi khiến em cũng buồn cười, em đưa Ipad cho chồng đọc rồi chồng nói:
– Đấy thấy chưa? Anh bảo anh không có gì với cô ta mà.
Giờ anh định thế nào?
– Thế nào là thế nào?
Tôi trợn mắt lên
– Ừ thì em lỡ cho người ta leo cây rồi con gì, để mai anh cho cô ta nghỉ việc.
– Nhớ đấy, chiều mai tới em kiểm tra.
– Ừ được rồi.
– Có tiếc không?
– Tiếc cái gì, thôi tắt máy đi ngủ.
– Ngủ được không đấy, người đẹp đang chờ kia kìa?
– Em vớ vẩn quá, ngủ đi mai còn dậy đi làm.
Chồng ôm tôi vào lòng rồi ngủ say, thỉnh thoảng tôi ngó dậy xem chồng có thao thức không? Nhưng anh ấy ngủ còn ngáy rõ to khiến tôi phì cười. Tự nhiên thấy yêu chồng rất nhiều và cũng thấy sợ mất chồng quá.
Hôm sau cô nhân viên bị cho leo cây tức tối đến gặp sếp hỏi lý do tại sao không đến chỗ hẹn. Chồng tôi thông báo là:
Chính vợ tôi là người nhắn tin, tôi rất tiếc về vụ việc đấy. Sáng nay tôi mới nghe vợ kể lại.
Cô ta xấu hổ bỏ ra ngoài, chiều đến trưởng phòng gặp riêng cô ấy và kết quả là cô ta bị cho thôi việc. Chồng kể lại mọi chuyện khiến tôi buồn cười. Sau lần đó tôi cảnh giác hơn, chồng mình có thế yêu mình nhưng ngoài kia đầy có đầy người phụ nữ muốn dang tay chào đón, ôm lấy chồng mình. Vậy nên biết giữ gìn vẫn tốt hơn.

Chữ tình trong vụ án hại bồ của vợ

Những lần chồng xa nhà, Hoa say đắm trong tình yêu với một người đàn ông khác. Một lần họ vui trong khách sạn, người chồng bất ngờ xuất hiện và gây thương tích nặng cho người này.

Phòng xử của TAND huyện Châu Thành (tỉnh Hậu Giang) đông nghịt người dự khán. Nhiều người bảo họ rất quan tâm đến phán quyết của Tòa đối với Nguyễn Văn Tuẩn (26 tuổi), nhưng hơn hết họ muốn biết mặt Hoa - vợ của bị cáo và cũng là người gây ra nguyên nhân của vụ án đau lòng này.

Theo nội dung vụ án, Tuẩn sinh ra trong một gia đình cũng có của ăn của để tại huyện Châu Thành, tỉnh Hậu Giang. Hết lớp 9, Tuẩn nghỉ học cùng gia đình thu mua bưởi trong vùng chở lên TP HCM bán. Với ngoại hình sáng sủa, lại nhanh nhẹn hoạt bát nên Tuẩn rất được lòng các mối hàng và được nhiều cô gái trẻ tại quê để ý.

Còn Hoa kém Tuẩn hai tuổi, là con gái duy nhất của ông chủ vườn bưởi lớn ở địa phương. Trong một lần tìm đến mua hàng, đôi trẻ đã phải lòng nhau và được hai bên gia đình ủng hộ. Với sự chí thú làm ăn và giúp đỡ của hai bên nội ngoại không mấy chốc họ đã có được cuộc sống sung túc. Hạnh phúc càng đong đầy khi Hoa sinh được một cậu con kháu khỉnh.

Tuy nhiên, cuộc sống an nhàn đã đưa Hoa xa dần với mái ấm của mình. Những lần Tuẩn xa nhà với những chuyến hàng dài ngày tận thành phố, Hoa nhiều lần gặp Long - người cùng xã và có họ hàng thông gia với gia đình Tuẩn. Cô vợ trẻ say đắm với những lời có cánh của nhân tình bất chấp lời khuyên của người thân trong khi Long cũng không thể rời xa “gái một con”…

Trước vành móng ngựa, Tuẩn cúi gầm mặt tránh ánh nhìn thương cảm của mọi người. Kể lại hành vi dùng dao chém nhiều nhát vào người Long gây thương tích 35%, ánh mắt của người đàn ông không giấu được sự đau đớn.

Tuẩn kể, sau những chuyến buôn trở về với mái ấm của mình, anh cũng dần nhận ra sự thay đổi của vợ. Hoa không còn chú ý đến bữa cơm, tấm áo cho chồng con mà ngày càng trau chuốt bản thân mình. Rồi sự nghi ngờ ngày càng lớn khi những lần trở về nhà anh không thấy vợ đâu, cộng với lời ra tiếng vào từ lối xóm… nên Tuẩn quyết định thuê người theo dõi vợ. Nhưng tận đáy lòng anh vẫn cầu mong mình đã nghĩ sai cho vợ.



Một lần, người xe ôm được anh thuê làm “thám tử” đã gọi điện thông báo: “Tôi thấy vợ anh vào nhà trọ Kiều Ngân trên thị trấn với thằng Long đó”. Như bị một nhát dao đâm thấu tim, Tuẩn quăng điện thoại rồi vớ lấy con dao lao ra khỏi nhà, mặc tiếng khóc của đứa con thơ không người trông giữ.

“Con của bị cáo hiện giờ ai chăm sóc?”, HĐXX nhẹ nhàng hỏi.

“Từ ngày bị cáo bị giam, vợ bị cáo chưa một lần về nhà thăm con. Tội nghiệp nó lắm Tòa ơi. Bị cáo rất ân hận khi gây ra tội chỉ vì một người đàn bà không chung thủy…”, Tuẩn nghẹn ngào.

Trái với sự đau khổ của chồng, hôm đó Hoa ăn mặc rất đẹp. Cô thản nhiên trả lời tất cả các câu hỏi của HĐXX, VKS hay luật sư về quan hệ tình ái trái pháp luật của mình. Cô cũng thẳng thắn khẳng định sẽ không chăm sóc con nếu như Tuẩn phải bị đi tù mặc những ánh nhìn đầy bất mãn của mọi người xung quanh.

Phát biểu quan điểm, Kiểm sát viên phê phán hành vi phạm tội của Tuẩn nhưng cũng lên án gay gắt mối quan hệ bất chính của Hoa và nhân tình. Theo Viện, chính Long và vợ bị cáo đã có lối sống không lành mạnh, vi phạm pháp luật và đạo đức thuần phong, gây kích động tinh thần cho bị cáo. Trong khi Tuẩn có rất nhiều tình tiết giảm nhẹ, quan trọng hơn là cuộc sống sắp tới của đứa con sẽ thiếu vắng tình thương và sự chăm sóc của cha mẹ… Từ đó VKS đề nghị HĐXX xử phạt Tuẩn 3 năm tù nhưng cho hưởng án treo về tội “cố ý gây thương tích”.

Sau khi nghị án, TAND huyện Châu Thành đã đồng quan điểm với Viện, tuyên phạt Tuẩn mức án như trên và trả tự do cho bị cáo ngay tại tòa. Lời tuyên án của chủ tọa vừa dứt, người dự khán đã quên hẳn nội quy của phòng xử khi đồng loạt vỗ tay…

Phiên tòa kết thúc, Tuẩn ôm chầm lấy đứa con bé bỏng và người mẹ già. Họ để mặc nước mắt lăn dài trong tiếng nức nở - những giọt nước mắt hạnh phúc từ một bản án đầy tình người.


Nguồn: http://blog.thuvienit.com/

Bị mẹ chồng đối xử thậm tệ vì cố vay 200 triệu làm đám cưới

Chỉ vì chuyện thâm hụt tiền đám cưới mà suốt ngày mình phải nghe mẹ chồng chửi rủa. Chịu không nổi nên mới cưới được hơn một tuần mình đã bỏ về nhà mẹ đẻ, vợ chồng có thể ly hôn.


Mình kể câu chuyện đám cưới của mình ra đây không mong nhận chê trách của mọi người. Chỉ muốn giãi bày tâm sự và cũng mong các bạn trẻ đang chuẩn bị cưới xin có được bài học cho mình: đám cưới chỉ là hình thức, đừng cố rình rang.

Cả hai vợ chồng mình đều sống ở thành phố, nhưng bố mẹ chỉ là nhân viên bình thường nên kinh tế hai nhà không lấy gì làm khá giả. Chúng mình lại vừa ra trường, vốn liếng tích cóp chưa có gì nên khi quyết định tổ chức đám cưới, gia đình hai bên góp ý chỉ nên làm đơn giản gọn nhẹ.

Chồng mình thì nghe nhưng mình thì không, bởi đám cưới cả đời mới có một lần. Không những thế đây còn là lúc để thiên hạ nhìn vào gia đình mình, chẳng cớ gì phải xuề xòa cho thiên hạ họ cười chê.

cưới, đám cưới, chi phí đám cưới
Ảnh minh họa.
Mình thuyết phục chồng như thế và bảo anh rằng dù gì hai đứa cũng mang tiếng là người thành phố. Bạn bè học chung làm chung nhiều người từ quê lên, phải để cho họ biết mình là ai. Chồng mình nghe theo và bất chấp sự phản đối kịch liệt của mẹ chồng, mình còn đứng ra đảm bảo trước mặt bà rằng “tiền bọn con sẽ tự đi vay để lo liệu và cưới xong sẽ có tiền mừng để trả nên mẹ không phải lo gì cả”.

Khoản cỗ bàn chưa nói tới, riêng khâu chuẩn bị trước cưới của mình đã ngót nghét hơn trăm triệu. Bao gồm album ảnh cưới 30 triệu (chủ yếu chụp dã ngoại), áo cưới 12 triệu/2 bộ, vest chú rể 4 triệu, nhẫn cưới vàng trắng đính kim cương 15 triệu, áo dài cưới 2 triệu, hoa cô dâu 1,5 triệu (2 bó), Xe cưới BMW 6 triệu, hoa trang trí xe 1,8 triệu, quay phim chụp hình 6 triệu, in thiệp cưới 5 triệu… Khoản gì mình cũng muốn phải thật hoành tráng, sang trọng.

Bố mẹ hai bên cho 100 triệu thì bọn mình dồn hết vào mua sắm mấy thứ đó nên lúc đặt tiệc thì hết sạch tiền.

Lúc này lại phải đấu tranh với mẹ chồng vì bà bắt làm ở nhà hàng cho rẻ. Mình thì muốn “đâm lao theo lao”, đã sang rồi thì phải sang cho trót. Quyết định vay tiền bạn bè, vay ngân hàng để đặt tiệc ở khách sạn 3 sao với giá trung bình gần 5 triệu một bàn tiệc.

Mẹ chồng mình thái độ ra mặt. Ngày tổ chức đám cưới, trong khi mình là cô dâu chuẩn bị về nhà chồng hân hoan phấn khởi bao nhiêu thì mặt mẹ chồng lầm lì như đưa đám. Lúc ấy mình còn nghĩ bụng “nhờ cô con dâu này mà bà nở mày nở mặt, không biết vui mừng cảm ơn thì chớ lại còn đeo cái bộ mặt kia”.

Đám cưới xong xuôi, mình hỉ hả thấy mọi người chúc tụng thán ngưỡng mộ mà quên mất khoản tiền vay để có được điều đó và việc cần làm là soát tiền mừng để tính toán trả nợ. Thật ra mình cũng không lo, vì nghĩ bụng mọi người đến ăn ở nhà hàng sang trọng thì sẽ tự biết đi số tiền mừng tương ứng.

Thế nhưng không các bạn ạ. Xé phong bì ra mà mình chết ngất, có đứa bạn còn đi có 200 nghìn. Tổng chi phí cho đám cưới hết gần 400 triệu mà tiền mừng thu về chưa đầy 200 triệu.

Đêm hôm đó cả vợ lẫn chồng chỉ biết ngồi nhìn đống phong bì thở dài, chẳng buồn động phòng tân hôn. Nhưng thế vẫn chưa hết bi kịch, hôm sau biết chuyện, có bao ngôn từ chửi rủa mẹ chồng mình cứ thẳng mặt mình để xả. Bà bảo mình ngu và bảo thủ, rằng nếu không vì con trai bà đòi sống đòi chết thì không bao giờ bà đồng ý cho anh lấy mình.

Lúc ấy mình biết sai nên chỉ có cách ngồi nghe bà chửi. Nhưng ngày này qua ngày khác, vẫn bài ca “người ta về nhà chồng mang theo tiền, đằng này tôi vô phúc rước về của nợ…” sa sả bên tai khiến mình không thể chịu được. Mình cãi bà rằng mình tự làm tự chịu thì bà càng chửi đau hơn.

Chồng mình vốn nhu nhược ba phải nên giờ cũng lại quay ra trách mình. Hôm qua sau trận cãi vã kịch liệt với chồng và mẹ chồng, mình đã bỏ về nhà mẹ đẻ. Chồng mình nhắn nếu không chủ động quay về thì chuẩn bị sẵn đơn ly hôn.

Làm cô dâu mới lẽ ra phải hạnh phúc thì giờ mình phải quay cuồng trong khốn khổ. Đang không thành ra nợ nần, cũng chỉ vì ham hố sĩ diện, cố cho được đám cưới hoành tráng. Cưới mới được hơn một tuần không lẽ lại ly hôn. Mình hối hận quá!

Nguồn: http://vietnamnet.vn/vn/doi-song/251851/bi-me-chong-doi-xu-tham-te-vi-co-vay-200-trieu-lam-dam-cuoi.html

Bất ngờ 13 ngành nghề có tỉ lệ ngoại tình cao nhất

Hãy cùng theo dõi xem những ngành nghề nào có tỉ lệ dẫn tới việc ngoại tình nhiều nhất nhé.
1. Pha chế (Bartender)
Nghề Bartender không hề đơn giản như bạn nghĩ. Nó đòi hỏi người làm phải có ngoại hình, kĩ năng ăn nói và hiểu biết khá tốt nhằm tạo ấn tượng với khách. Đó là những yếu tố giúp họ có số tiền tip nhiều hơn. Và cũng không lạ nếu tài ăn nói của họ khiến một vị khách nào đó phải lòng và bắt đầu ve vãn, tán tỉnh.
2. Nhân viên nhà đất
Nghề nhân viên nhà đất có tỉ lệ li dị khá cao do giờ giấc làm việc rất khó lường, khiến nhân viên phải liên tục rời xa gia đình và dẫn tới hậu quả như trên. Chưa hết, việc nhân viên phải lòng khách hàng và ngược lại cũng không còn là chuyện lạ trong xã hội hiện nay, dù họ có gia đình hay chưa.
3. Ngành giải trí
Đừng để vẻ bề ngoài tự tin, vui tươi của các siêu sao Hollywood đánh lừa bạn. Nhiều người trong số họ đã phải trải qua những vấn đề lớn về mặt tinh thần, từ trầm cảm cho tới rối loạn thèm muốn sự chú ý. Và không ít siêu sao đã tìm tới cocaine và các loại thuốc kích thích nhằm giúp họ chống chọi và phớt lờ được những chứng rối loạn đó. Việc này sẽ dễ dẫn tới việc ngoại tình, và cuối cùng là li hôn sớm. 
4. Nhân viên I.T
Ít ai nghĩ mạng Internet, thứ dùng để “gắn kết” mọi người lại có thể trở thành thứ có thể tách rời mối quan hệ của nhiều người tới thế. Những nhân viên I.T thường xuyên làm việc trên máy tính, nên việc họ liên tục "lang thang" trên mạng xã hội là điều không thể tránh khỏi. Sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp một ai đó phải lòng họ hay ngược lại, dù họ đã có gia đình.
5. Lính cứu hỏa
Đây là ngành nghề có tỉ lệ dẫn tới việc ngoại tình đứng thứ hai chỉ sau ngành Quân Đội. Đối với các anh lính cứu hỏa, thứ đáng sợ nhất mà họ phải đối mặt không phải là lửa và khói. Mà là những cơn ác mộng, nỗi ám ảnh luôn bám lấy tâm trí họ sau mỗi lần lao vào chỗ chết để cứu hỏa. Đa số họ đều phải túc trực tại trụ sở, và sau đó lại tụ tập ở các quầy bar để giải tỏa. Cho nên, ít hay nhiều thì họ cũng phải đầu hàng sự cám dỗ trong những chỗ như thế.
6. Trợ lí giám đốc
Có thể ít ai biết, nhưng theo thống kê thì có hơn 96% phần trăm trợ lí giám đốc của các công ty là phụ nữ. Và hầu hết những mối tình vụng trộm mà họ sa vào là với những đồng nghiệp trong công sở, hay thậm chí là với chính sếp của mình. Không có ý chê trách, nhưng các con số cho thấy là hầu hết phụ nữ làm ngành này thường không thể thoát khỏi cám dỗ.
7. Y tá
Tuy từ năm 1970, y tá nam đã không còn lạ và hiếm trong ngành y tế, nhưng nghề y tá vẫn là ngành mà phụ nữ chiếm đa số. Nghề này có sức nặng về tâm lí cũng như đòi hỏi về sức khỏe, do nhiều y tá phải trực ca đêm. Dẫn tới hậu quả sau cùng là trầm cảm. Do đó, họ sẽ tìm tới các quán rượu để khuây khỏa, và đây chính là nơi những mối tình vụng trộm xảy ra.
8. Luật sư
Đây là ngành mà ít ai ngờ lại có thể dẫn tới việc ngoại tình khá cao. Đó chỉ là kết quả của các cuộc thống kê. Tới nay, vẫn không ai hoàn toàn hiểu được vì sao các luật sư lại làm vậy dù đã có gia đình.
9. Nội trợ
Cũng dễ dàng đoán được nguyên nhân vì sao nghề nội trợ lại dễ dẫn đến ngoại tình. Khi một người nội trợ phải ở hoài trong nhà, họ sẽ trở nên buồn chán và cảm thấy bị cô lập. Và chính sự buồn chán và cô đơn này đã dẫn tới hành động ngoại tình của không ít các bà nội trợ.
10. Cảnh sát
Nghề cảnh sát luôn đi đôi với các ca trực thất thường và ảnh hưởng của áp lực tâm lí cũng như thể chất. Nhưng đó lại không phải là nguyên do chính gây ra những vụ ngoại tình trong ngành. Có thể bạn chưa biết, nhưng ở Phương Tây, có một loại phụ nữ chuyên đi ve vãn những sĩ quan cảnh sát có gia đình. Họ được gọi là ‘badge bunny”. Và ít nhiều thì cũng đã có những sĩ quan rơi vào cạm bẫy của họ.
11. Bác sĩ
Ai mà cưới một bác sĩ nữ thì khỏi lo việc họ ngoại tình, nhưng ngược lại thì có. Tuy ngành nghề này không phân biệt giới tính, nhưng khá ngạc nhiên là những bác sĩ ngoại tình trong ngành này lại hầu hết là đàn ông.
12. Giáo viên
Trái ngược với ngành bác sĩ, bộ phận các giáo viên nữ có tỉ lệ ngoại tình cao gấp đôi các giáo viên nam. Điều này do nhiều nguyên nhân, tuy nhiên, con số thống kê được đưa ra đã khiến không ít người phải kinh ngạc.
13. Ngành Kinh tế Tài Chính
Theo tiến sĩ tâm lí Alduan Tartt thì những người đàn ông có nhiều quyền lực thường xuyên ngoại tình. Do 3 nguyên nhân: Họ giàu sụ, họ liên tục đi du lịch đây đó và họ rất hay ve vãn những người cùng đẳng cấp. Chưa nói tới khi bạn có tiền thì việc "cua" gái hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Theo Yan